[go: up one dir, main page]

Bước tới nội dung

Kanon

Bộ sưu tập danh ngôn mở Wikiquote

Kanon (カノン) là một visual novel do công ty phần mềm Key phát triển, và phát hành vào ngày 4 tháng 6, 1999. Sau đó nó được chuyển thể thành một sê-ri manga ra mắt từ năm 2000 đến 2001 ở Nhật Bản. Một bộ anime do Toei Animation sản xuất được phát sóng từ ngày 30 tháng 1, 2002 đến 27 tháng 3, 2002, với tổng cộng 13 tập phim, kèm theo một OVA phát hành trong tháng 3, 2003. Anime sau đó được làm lại bởi Kyoto Animation và phát sóng từ ngày 5 tháng 10, 2006 đến 15 tháng 3, 2007, với tổng cộng 24 tập. Cốt truyện xoay quanh Aizawa Yuichi vào thời điểm anh quay lại thành phố sau bảy năm xa cách lúc còn rất nhỏ. Anh không còn nhớ bất cứ thứ gì ở đây, nhưng bù lại Yuichi đã gặp và làm quen với một số cô gái đã từng kết bạn với anh cách đây bảy năm. Yuichi theo thời gian và nhờ các thế lực siêu nhiên tiềm ẩn trong thành phố đã dần dần lấy lại được những kí ức của mình, kèm theo đó là sự thật đau đớn mà anh đã từng chứng kiến nhiều năm trước. Trò chơi và cả hai bộ anime đều chưa được biên dịch chính thức sang tiếng Việt, vì vậy những lời thoại dưới đây có thể sẽ được thay đổi đôi chút tùy theo nguồn dịch.

Visual novel

[sửa]

Lời thoại mở đầu

[sửa]

[Trong phần video mở đầu của visual novel, mỗi câu thoại do năm nhân vật nữ chính nói sẽ hiện ra sau khi nhân vật nữ chính đó xuất hiện. Các câu thoại dưới đây liệt kê theo thứ tự xuất hiện của các nhân vật nữ.]

Minase Nayuki: "Anh còn nhớ tên của em không?" (わたしの名前、まだ覚えてる? Watashi no namae, mada oboeteru?)
Misaka Shiori: "Nó được gọi là phép màu vì nó đã không xảy ra." (起きないから、奇跡って言うんですよ Okinai kara, kisekitte iun desu yo.)
Sawatari Makoto: "Khi mùa xuân đến...thật là tuyệt nếu nó kéo dài mãi mãi." (春がきて・・・ずっと春だったらいいのに Haru ga kite...zutto haru dattara ii no ni.)
Kawasumi Mai: "...Tôi là một thợ săn quỷ." (・・・私は魔物を討つ者だから ...Watashi wa mamono o utsumono dakara.)
Tsukimiya Ayu: "...Một lời hứa." (・・・約束、だよ ...Yakusoku, dayo.)

Anime 2002

[sửa]

Lời giới thiệu của Tsukimiya Ayu

[sửa]

Vào đầu mỗi tập phim của sê-ri anime năm 2002, Tsukimiya Ayu đã đọc một đoạn thơ nhỏ có liên quan đến cốt truyện của cô.

Bản dịch dưới đây của nhóm Elite-Fansubs vốn là tiếng Anh, được dịch sang tiếng Việt:

Tập 1
Mơ... Tôi đang mơ... Giấc mơ mà ngày nào tôi cũng có... Một giấc mơ không có kết thúc...
Nayuki: Em nhớ... Em nhớ... Em nhớ! Đúng rồi, em nhớ mà!
Khi nào mà giấc mơ của tôi kéo dài vô tận? Xa, xa rồi trong quá khứ? Hay là chỉ mới cách đây vài tháng thôi? Ngay câu trả lời cũng đã phai nhạt trong giấc mơ... và tôi chỉ còn biết chờ, chờ đợi trong dòng chảy thời gian... mà tôi còn không chắc rằng nó có trôi hay không...
Tập 2
Mơ... Tôi đang trong giấc mơ... Cũng lại cảnh tượng như mọi lần... Tôi chỉ ước một điều duy nhất khi từ từ đi vào giấc ngủ. Tôi ước rằng tôi sẽ nhìn thấy một cảnh trời khác khi mở mắt ra.
Tập 3
Mơ... Ngày giấc mơ bắt đầu. Những tia nắng xuyên quá các cành cây đang tỏa sáng. Tuyết vẫn rất lạnh. Mùi của lá cây nhẹ dịu. Và, một cậu bé đang khóc... Nhưng tôi vẫn có thể nhớ khuôn mặt cậu ấy.
Tập 4
Mơ... Cái ngày mà giấc mơ kéo dài bất tận... Tôi chỉ có thể... Giống như mọi khi, chờ tại chỗ bình thường của tôi... mãi mãi và mãi mãi, chỉ có thể chờ... Đó là tất cả những gì tôi có thể làm... Vì vậy... Tôi vẫn chờ...
Tập 5
Mơ... Giấc mơ của ngày hôm đó... Chúng tôi chạy cùng nhau trong mùa này. Ánh chiều tà lấp lánh, tôi ước gì nó kéo dài mãi mãi. Cùng một giấc mơ, lần nữa và lại lần nữa. Như một bản sao bị hỏng, lần nữa và lần nữa...
Tập 6
Mơ... Mọi giấc mơ đều phải kết thúc... Dù là đẹp hay đáng sợ. Mọi giấc mơ đều phải kết thúc khi mẹ lay bạn dậy từ trong chăn ấm. Quang cảnh buổi sáng vẫn không bao giờ thay đổi. Nhưng... bây giờ...
Tập 7
Mơ khắc nghiệt... Giấc mơ mà bạn muốn được đánh thức từ từ. Nhưng, phải làm thế nào để tôi biết được đó là một giấc mơ? Đó là mơ? Thật không?
Tập 8
Mơ buồn... Giấc mơ làm bạn muốn khóc... nhưng không bao giờ bạn nhận ra đó chỉ là mơ trừ khi bạn đang tỉnh táo. Nếu bạn không thể thức dậy, đó là sự thật. Giấc mơ này là sự thật...
Tập 9
Tôi đang mơ... Một giấc mơ có hai chị em. Họ mặc đồng phục giống nhau, và đi đến cùng một ngôi trường, và quay về cùng một ngôi nhà. Nó là một giấc mơ buồn, nơi mà niềm hạnh phúc nhỏ nhoi sẽ kéo dài mãi mãi.
Tập 11
(Mặc dù không chỉ có mình Ayu nói, đây dường như là một đoạn đối thoại bình thường)
Yuichi lúc bé: Con búp bê sẽ thực hiện ước muốn của bạn.
Ayu lúc bé: Mọi điều ước?
Yuichi lúc bé: Nhưng chỉ có ba điều ước thôi.
Ayu lúc bé: Liệu nó thực sự làm được những điều mình mong muốn?
Yuichi lúc bé: Dĩ nhiên! Nhưng mình là người thực hiện điều đó. Vì vậy đừng hy vọng mình sẽ đồng ý thêm.
Ayu lúc bé: Được rồi. Điều ước đầu tiên của mình là...
Tập 11 (cuối tập)
Tôi mơ giấc mơ này từ lâu rồi. Từ ngày này sang ngày nọ. Trong giấc mơ không có hồi kết, tôi ước gì buổi bình minh hôm đó sẽ không đến. Bầu trời màu đỏ... và trắng... và lạnh... và ấm... và buồn... và vui... và... những ngày như vậy lại đến. Tôi biết điều đó từ cách đây rất lâu, từ nhiều năm trước. Lang thang trong giấc mơ này... ước rằng bình minh sẽ không đến... Tôi luôn ngồi ở đó. Một không gian tĩnh lặng, và những người không quen qua lại trước mặt tôi. Không ai để ý đến đứa bé này. Tôi đang chờ một người. Người mà tôi biết sẽ không bao giờ quay lại. Người mà tôi biết sẽ không bao giờ gặp lại. Từ năm này sang năm kia... trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, Tôi luôn chờ đợi... cho một bình minh không bao giờ đến.
Tập 12
Mơ... ngày giấc mơ kết thúc... Cũng như tuyết tan dưới ánh nắng xuân, như những kí ức mờ nhạt đi theo thời gian, giấc mơ dài đã đến hồi kết. Ước nguyện cuối cùng của tôi là...
Tập 13 (gần cuối tập)
[Last Regrets, ca khúc chủ đề mở đầu của Kanon, vang lên trong đoạn độc thoại của Ayu]
Mình thích nhìn cảnh tuyết rơi. Thành phố ngập toàn tuyết trắng. Mình thích chạy qua lại trên khu mua sắm và in lại dấu chân trên tuyết. Mùa xuân... tuyết tan chảy trong thành phố. Mình thích nhặt những bông tuyết còn vương trên rễ cây. Mùa hè... thành phố đã quên mất cái lạnh của tuyết. Mình thích được ngắm nhìn quang cảnh thành phố dưới cán dù nhỏ. Mùa thu... thành phố chờ đợi mùa đông đến. Mình thích hứng những chiếc lá thu rơi vào lòng bàn tay. Và rồi mùa đông lại đến. Mùa mà thành phố bị bao phủ bởi tuyết. Mình thích ngắm nhìn tuyết rơi. Nhưng cũng như những vũng nước nhỏ giá băng vì cái lạnh mùa đông, thời gian của mình dường như đã ngừng trôi. Mình luôn cô đơn từ mùa này sang mùa khác. Lặp đi lặp lại và lặp lại một lần nữa. Nhìn chằm chằm vào cảnh vật đến rồi lại đi trong giấc mơ. Cơ thể của mình dần rơi vào màn đêm u tối. Nhưng bây giờ... chậm rãi... đêm đã tàn.

Anime 2006

[sửa]

Lời giới thiệu của Tsukimiya Ayu

[sửa]

Vào đầu nhiều tập phim của sê-ri anime năm 2006, Tsukimiya Ayu đã đọc một đoạn thơ nhỏ có liên quan đến cốt truyện của cô.

Bản dịch sang tiếng Việt dưới đây của nhóm Clip-sub:

Tập 1
Mơ... Tôi đang mơ... Giấc mơ hàng ngày tôi vẫn mơ... Một giấc mơ bất tận... Tuyết màu đỏ... Tất cả đều nhuộm một màu đỏ. Hình bóng một cậu bé nhỏ nhắn, đang khóc hiện dần trên nền trời đỏ. Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt của cậu ấy, ít nhất là như vậy. Nhưng tay tôi không thể cử động, và nước mắt của cậu ấy cứ lăn dài xuống má, thấm vào nến tuyết ẩm, rồi... tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn. Thật đau khổ... và buồn bã... Không sao đâu. Nên, đừng khóc nữa. "Hứa rồi đó nha." Tôi không biết ai đã nói những lời đó. Giấc mơ đã dần đổi màu. Đúng... đó là một lời hứa.
Tập 2
Mơ... Tôi đang ở trong giấc mơ... Như mọi lần... Vẫn là khung cảnh đó... Nhẹ nhàng chìm sâu vào giấc ngủ, tôi ước rằng... lần sau tỉnh dậy... tôi sẽ được nhìn thấy một khung cảnh khác.
Tập 3
Mơ... Tôi đang tự hỏi tôi nhận ra đây chỉ là một giấc mơ từ khi nào? Đã lâu, lâu lắm rồi? Hay chỉ mới đây thôi? Câu trả lời dần tàn phai theo giấc mơ... Trong thế giới này không biết thời gian có trôi... như tôi đã từng mơ rằng mình sẽ tỉnh giấc không...
Tập 4
Mơ... Giấc mơ nào rồi cũng phải đến hồi kết... mặc cho nó có hạnh phúc... hay đáng sợ đến thế nào chăng nữa... Giấc mơ kết thúc khi Mẹ lay bạn tỉnh dậy, để ra khỏi lớp chăn ấm. Khung cảnh sớm mai này mãi chẳng bao giờ thay đổi... Nhưng giờ thì... tôi có linh cảm giấc mơ này sẽ không bao giờ kết thúc.
Tập 5
Mơ... Tôi đang ở trong giấc mơ... để đợi chờ một ai đó... Ngồi trên băng ghế nhỏ một mình... Nghe tiếng đám đông đang xa dần... Đợi chờ một người vẫn chưa thấy xuất hiện, giờ từng giờ... ngày qua ngày... rồi năm qua năm...
Tập 6
Mơ... Ngày giấc mơ bắt đầu... Những tia nắng xuyên qua các cành cây đang tỏa sáng... Tuyết lạnh hơn... Và một cậu bé đang khóc. Nhưng tôi vẫn có thể nhớ khuôn mặt cậu ấy.
Tập 11
Mơ... Khi giấc mơ không còn hồi kết nữa... vẫn vậy... ở nơi đó... Tôi chỉ có thể chờ... Chỉ thế thôi... Nên... Tôi vẫn đang chờ...
Tập 12
Mơ... Tôi đang ở trong giấc mơ. Tôi có thể nghe thấy... một tiếng gọi vừa xa lại vừa gần... như những con sóng dập dìu trên đại dương. Người lớn vội vã bước đi... mà không hề nhận thấy một bóng hình nhỏ bé đang ngồi trên băng ghế này.
(xem tiếp ở tập 23, 24 bên dưới)

The Silver Overture [2006.1]

[sửa]
[Yuichi và Nayuki gặp lại nhau lần đầu tiên sau bảy năm.]
Nayuki: Nè, anh còn nhớ tên em không?
Yuichi: Đã hỏi thế thì, em có nhớ tên anh không?
Nayuki: Yuichi.
Yuichi: Hanako. [Tên phổ biến của nữ giới ở Nhật Bản]
Nayuki: Không không.
Yuichi: Jiro. [Tên phổ biến của nam giới ở Nhật Bản]
Nayuki: Em là con gái mà.
Yuichi: Ôi trời, nói thật là anh đang lạnh cóng cả người đây.
Nayuki: Tên em...
Yuichi: [Đứng dậy] Chúng mình đi thôi.
Nayuki: Tên...
Yuichi: Đi thôi... [quay đầu lại]... Nayuki.

[Yuichi và Ayu gặp lại nhau lần đầu tiên sau bảy năm.]
Ayu: Anh gì ơi! Tránh ra! Tránh ra! Ugū. Tránh ra! [đâm thẳng vào Yuichi.] Ugū. Ugū. Đau quá đi!
Yuichi: Xin lỗi. Tại cô chạy nhanh quá, nên tôi không kịp tránh đường.
Ayu: Mình đâu có chạy nhanh như vận động viên đâu.
Yuichi: Không cần phải khiêm tốn như thế.
Ayu: Ugū. Chúng ta nói chuyện sau nha. [Nắm lấy tay Yuichi và kéo anh chạy]
Yuichi: Ê... Ê này, cái gì vậy? Khoan đã. Ê!

The Introit in Snow [2006.2]

[sửa]
[Kaori nêu ý kiến về lời giới thiệu lần đầu trước lớp học mới của Yuichi.]
Kaori: Giới thiệu bình thường quá.
Yuichi: Tôi cũng đang muốn xem giới thiệu thế nào mới được coi là không bình thường đây.

[Nayuki thông báo tan trường với Yuichi.]
Nayuki: Yuichi. Tan học rồi.
Yuichi: Đâu cần em phải nhắc anh.

Yuichi: [Sau khi chia tay Nayuki, anh đi lang thang trong trường.] Mình lạc rồi... [Nhình xung quanh và thấy lối đi nào cũng giống nhau, hét lớn.] Tại sao ngôi trường này lại rộng thế hả?!

[Kaori bắt gặp Yuichi trong hành lang trường học.]
Kaori: Aizawa-kun, bạn đang làm gì vậy?
Yuichi: Khi mình quay lại, đã thấy Misaka Kaori đứng đó từ bao giờ rồi.
Kaori: Sao phải tự bào chữa thế?

[Sau đó, Kaori và Yuichi đi bộ cùng nhau trong hành lang trường.]
Kaori: Cứ làm mấy trò ấy sẽ có ngày mọi người hiểu nhầm bạn là gián điệp của một tổ chức nào đó cho xem.
Yuichi: Mình chỉ là một học sinh mới chuyển trường bình thường thôi mà.

[Sau khi gặp Shiroi, Yuichi và Ayu đang đi bộ trên một con đường vắng cùng với cô.]
Ayu: Bạn mua nhiều quá đó.
Shiori: Em không hay ra ngoài lắm, nên mỗi lần đi mua sắm là em mua rất nhiều.
Yuichi: Em phải trả tiền mà, đâu có gì đâu.
Ayu: Nghe Yuichi nói như thể mình là một tên tội phạm hung ác vậy.
Yuichi: Thì đó là sự thật mà.
Ayu: Mình là một cô gái ngoan!
Yuichi: Một cô gái ngoan không bao giờ ăn rồi chạy.
Ayu: Ugū. [Mỉm cười] Mình nhớ rồi. Lúc nào Yuichi-kun cũng như vậy cả. Đúng là định mệnh đã khiến chúng ta được gặp nhau như thế này rồi.
Yuichi: Định mệnh tồi quá.
Ayu: [Nói với Shiori] Nè, bạn học lớp mấy rồi?
Shiori: Uhm... Em học năm đầu.
Ayu: Vậy thì nhỏ hơn mình một tuổi rồi.
Yuichi: Hả!? Vậy là bạn bằng tuổi mình sao, Ayu? Vậy mà mình cứ nghĩ...
Ayu: Nghĩ gì cơ?
Yuichi: Không nói đâu.
Shiori: Uhm... [Đi vào một hẻm nhỏ khác] Nhà em ở lối này.
Ayu: Yup! Bye bye nha.
Yuichi: Không! Gượm đã!
Shiori: [Shiori dừng lại và quay đầu lại.] Dạ?
Yuichi: Chỉ đường về cho bọn anh được không?

The Memoryless Partita [2006.3]

[sửa]
[Yuichi gặp Shiori lần hai, lần này là trong sân trường.]
Shiori: Hôm nay, em lẻn ra ngoài để gặp một người. Nếu biết em nghỉ học mà vẫn đến trường chơi, mọi người sẽ mắng em.
Yuichi: Em định gặp người đó ở đây à?
Shiori: Không. Thực ra em cũng không biết rõ người đó lắm. Thậm chí đến tên, tuổi, hay lớp em cũng không biết.
Yuichi: Em đã từng gặp người đó chưa?
Shiori: Vâng. Gặp rồi ạ.
Yuichi: Thế đó là người như thế nào? Con trai hay con gái?
Shiori: Đó là bí mật.

[Yuichi và Ayu gặp lại nhau trong thành phố.]
Ayu: Ugū...
Yuichi: Ugū...
Ayu: Ugū, lại bắt chước mình!
Yuichi: Ugū...
Ayu: [sắp khóc] Quá đáng.
Yuichi: Rồi. Mình thua.
Ayu: Eh?
Yuichi: Có lẽ mình không đủ trình độ dùng nó. Cái "Ugū" đó là tuyệt chiêu của riêng bạn rồi.

[Ngày sắp hết, Yuichi và Ayu cố gắng tìm một thứ gì đó bị mất, nhưng không thành công.]
Yuichi: Thế, có thấy cái quan trọng đó không?
Ayu: [lắc đầu] Nhưng chỉ cần kiên trì, chắc chắn mình sẽ tìm lại được nó. Mình có cảm giác thế.
Yuichi: Mình hiểu.
Ayu: Cảm ơn bạn nhiều lắm, Yuichi-kun.
Yuichi: À phải, Ayu. Có số di động không, cho mình?
Ayu: Di động là gì cơ?
Yuichi: Có hỏi nghiêm túc không đấy?
Ayu: Yup.
Yuichi: Là điện thoại di động.
Ayu: Điện thoại di động có liên quan gì đến điện thoại không?
Yuichi: Ờ. Cũng hao hao thế.
Ayu: Vậy à? Thế là mình lại học được thêm một điều mới rồi.

The Vacation Caprice [2006.4]

[sửa]
[Ayu và Makoto trò chuyện một mình lần đầu.]
Ayu: [Sau một phút im lặng] Suýt quên!
Makoto: Sao cơ?
Ayu: Bạn có muốn thử không? Bánh taiyaki.
Makoto: Được chứ?
Ayu: Hơi nguội rồi, nhưng nếu bạn thích...
Makoto: [Makoto lấy bánh taiyaki từ tay Ayu và nếm thử một miếng] Ngọt quá.
Ayu: Bạn không thích đồ ngọt à?
Makoto: Nhưng ngon lắm! [Hai cô gái mỉm cười và Makoto tiếp tục thưởng thức món bánh; Yuichi quay lại]
Yuichi: Cứ thế thì sẽ béo đấy, biết không hả?

The Apparitions' Serenade [2006.5]

[sửa]
[Yuichi gặp Mai rất khuya trong trường và một thứ gì đó bí ẩn vừa xảy ra; Mai vội quay đi.]
Yuichi: Ê này, khoan đã! [Mai dừng lại] Cái gì vậy? [Mai bước tiếp một bước] Tôi nói là khoan đã mà!
Mai: [Dừng bước và quay đầu lại; sau vài giây tạm dừng] Tôi là một Thợ săn Quỷ.

[Yuichi không mặc gì bước vào phòng tắm và nhìn thấy Makoto trong bồn tắm.]
Yuichi: [Nói nhỏ sau vài phút hai người nhìn nhau chằm chằm] Yo... Yo! [Ngừng nói nhỏ] Xin lỗi, tại bận suy nghĩ mấy điều vớ vẩn, nên tôi không biết là cô đang ở trong này. À, cũng có thể định mệnh đã sắp xếp cho chúng ta được gặp nhau thế này, nên nếu tôi... [Yuichi tiến lên một bước và Maokoto hét lớn, sau đó lấy nhiều thứ linh tinh và cả thao nước ném vào mặt Yuichi rồi chạy ra ngoài]

[Yuichi yêu cầu Makoto nói một tràng líu lưỡi. "Thợ săn quỷ" là "Mamono wo utsumono" trong tiếng Nhật]
Yuichi: Makoto, cô có thể nói nhanh câu "Thợ săn Quỷ" mười lần được không?
Makoto: Eh, tại sao?
Yuichi: Cứ nói đi.
Makoto: Thợ săn Quỷ! Thợ săn Quỷ! Thợ săn Q... [Dừng đột ngột] Aū, Tôi cắn phải lưỡi rồi.
Yuichi: Biết ngay mà.
Makoto: Aū, đợi đấy! [Tức giận đóng mạnh cửa phòng tắm và kẹp phải chân] Ui da!

[Yuichi đang cố gắng trò chuyện với Mai trong hành lang trường và Sayuri chạy đến với họ.]
Sayuri: Mai! Mình xin lỗi! [Để ý thấy Yuichi] Ơ? Xin chào. Bạn đang nói chuyện với Mai à?
Yuichi: Tôi vừa chấp nhận lời tỏ tình của chị ấy.
Sayuri: [Sốc] Hae. Tỏ tình ư...
Yuichi: [Tạm nói với Mai] Này, nếu không phủ nhận, chị ta sẽ tin là thật đấy.
Mai: Không phải.
Yuichi: Muộn quá rồi.

[Yuichi đi bộ từ trường về nhà và gặp Makoto trên đường.]
Yuichi: Makoto. Cô cảm cúm thế nào rồi?
Makoto: Tôi khoẻ hơn rồi, đang đi mua đồ. Mua tofu [(đậu phụ)]!
Yuichi: Đi một mình được không đấy?
Makoto: Tất nhiên rồi. Tôi đâu phải trẻ con!
Yuichi: Nhìn thế nào cũng ra trẻ con.
Makoto: Tôi là người lớn!
Yuichi: Thế ư?
Makoto: Ừ!
Yuichi: Thế thì mua cho tôi tạp chí khiêu dâm nhé.
Makoto: Tạp chí khiêu dâm là gì?
Yuichi: Cô không biết à? Đó là tạp chí dành cho người lớn, đọc rất là thú vị. Chắc sẽ hợp với cô lắm. [Đưa tiền cho Makoto]
Makoto: [Nhận tiền từ Yuichi] Thật ư?
Yuichi: Cứ tới chỗ chủ tiệm tạp hóa mà hỏi "Cho cháu một quyển tạp chí khiêu dâm!" Nếu ở đó có nhiều, thì cứ lấy hết.
Makoto: Yup. Nhưng Makoto cũng được đọc nó, phải không?
Yuichi: Chỉ người lớn mới được đọc thôi.
Makoto: Yup. Makoto cũng là người lớn mà. [Vui vẻ bước đi]
Yuichi: [Tự nói một mình] Rồi, về nhà thôi.

The Divertimento Covered in Riddles [2006.6]

[sửa]
[Yuichi và Ayu đang ăn taiyaki trên một băng ghế công cộng khi họ còn nhỏ]
Ayu lúc bé: Yuichi-kun... Bạn biết không...
Yuichi lúc bé: Sao? Một lời tỏ tình đột ng-
Ayu lúc bé: Không phải thế! [Nói tiếp sau vài giây im lặng] Bạn biết không... Cảm ơn.
Yuichi lúc bé: [Đỏ mặt]

[Yuichi gặp lại Shiori trong trường lúc xế chiều]
Yuichi: Em làm gì ở đây vậy?
Shiori: Còn Yuichi-san thì sao?
Yuichi: Anh đến rình xem người quen của anh có tập luyện nghiêm túc hay không.
Shiori: Hôm nay làm gì có nhóm nào tập luyện.
Yuichi: Thực ra anh chỉ gài bẫy, ... để bắt những người đang ốm mà vẫn ra ngoài đi dạo thôi.
Shiori: [Sốc] Em không thích người nào làm thế đâu.

[Yuichi và Ayu đang chia tay sau khi xem phim trong rạp xong]
Yuichi: Chào nhé. [Vẫy tay và bắt đầu đi]
Ayu: Yup. Bye bye. [Vẫy tay]
Yuichi: [Phát hiện ra anh bị theo dõi, quay lưng lại và vẫn nhìn thấy Ayu] Chào. [Vẫy tay và bắt đầu đi]
Ayu: Yup. Bye bye. [Vẫy tay]
Yuichi: [Ayu vẫn đi anh; Yuichi dừng và quay lưng lại] Đi theo mình làm gì?
Ayu: [Im lặng; nhìn xuống đất và hơi đỏ mặt] Vì đi đường tối sợ lắm.
Yuichi: [Thở hắt, chán chường]

The Runaway and the Kitten's Fugue [2006.7]

[sửa]
[Yuichi và Nayuki cùng nhau đi bộ đến trường; Nayuki bỗng để ý thấy một cái gì đó và dừng lại. Yuichi dừng lại và nhìn theo hướng của cô, nhìn thấy một con mèo nhỏ trên tường]
Nayuki: Dễ thương quá ... [Làm rơi cả cặp]
Yuichi: Chỉ là một con mèo xấu xí thôi mà.
Nayuki: [Tức giận, nói lớn] Không đúng! Yuichi sao vậy!?
Yuichi: S-Sao trông em đáng sợ thế hả?

[Yuichi đang cố gắng nói chuyện với Mai trong bữa ăn trưa và Sayuri lắng nghe]
Yuichi: Mai, sau đó thì thế nào? Thế hôm trước nó [(ám chỉ con quỷ)] có xuất hiện không? [Tạm dừng]
Sayuri: [Ngạc nhiên] Hae?
Yuichi: [Nói tiếp khi thấy Mai vẫn tiếp tục ăn] "Có" hoặc "không".
Mai: Không.
Yuichi: Tôi hiểu rồi. Vậy là cũng có những ngày nó không xuất hiện.
Sayuri: Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Yuichi: Bọn tôi đang nói về chứng táo bón của Mai.
Sayuri: [Sốc] Hae... Mai, cậu có cần thuốc không?
Yuichi: [Im lặng và nói tiếp sau khi thấy Mai không có phản ứng gì] Này, nếu chị không phủ nhận, Sayuri-san sẽ lại tin tôi đấy!
Mai: Không.
Yuichi: Lại quá muộn nữa rồi!
Sayuri: [Cười] Ahaha... Ra đó chỉ là giỡn chơi.

[Yuichi đang trên đường về nhà thì Ayu đột nhiên lao vào anh ta từ phía sau.]
Ayu: Yuichi-kun! [Cả hai ngã xuống một đống tuyết] Uhm... [Cười] Bạn khiến mình ngạc nhiên quá. Tự nhiên ngã lăn đùng ra. Uhm... Mình xin lỗi.
Yuichi: Được rồi, buông mình ra đi.

[Yuichi và Makoto đang nói chuyện trên một cây cầu vượt, bên dưới là đường phố đầy xe cộ. Makoto đang giữ con mèo mà Nayuki nhìn thấy ban sáng]
Yuichi: Thế cô định xử lý con mèo này sao đây? Mang nó về nhà thì cũng được thôi, nhưng Nayuki sẽ...
Makoto: Bực mình. Nó ăn bánh bao nhân thịt của tôi rồi, không cần nó nữa.
Yuichi: Sao cô có thể nói thế được chứ? Mỗi lần nó dụi đầu vào chân cô, chẳng phải trông nó rất dễ thương sao?
Makoto: Con vật nào cũng bị quăng đi mỗi khi chúng không còn được ai yêu nữa. Yuichi không nghĩ vậy sao?
Yuichi: Ờ, đúng là có những người như thế, nhưng...
Makoto: Chúng ta phải trả nó về với tự nhiên, trước khi nó hòa nhập với cuộc sống yên bình trong nhà.
Yuichi: Trả về với tự nhiên? [Makoto, không chút bối rối, thả con mèo rơi xuống làn xe chạy bên dưới, nhưng nó còn sống nhờ rơi trúng vào một chiếc xe tải]
Makoto: Nó đi rồi.
Yuichi: [Hét lớn tức giận] Cô làm cái trò gì vậy!?
Makoto: S-Sao anh lại cáu?
Yuichi: Làm thế mà cô vẫn thản nhiên như vậy sao? Nhỡ nó bị lạc rồi chết thì sao?
Makoto: Chẳng sao cả! Người tài xế sẽ chăm sóc nó.
Yuichi: Sao cô có thể vô trách nhiệm như thế chứ!?
Makoto: Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm!? Ai bảo con mèo đó quấn lấy tôi? [Yuichi giơ tay lên định đánh, Makoto nhắm nghiền mắt lại, lo sợ cú đánh; Yuichi dừng lại và hạ cánh tay xuống]
Yuichi: Đồ ngốc!
Makoto: Aū... [Makoto bắt đầu khóc]
Yuichi: Sau những gì cô làm, có khóc cũng đừng mong ai tha thứ!
Makoto: Yuichi là đồ ngốc! [Makoto bỏ chạy]
Yuichi: Ê, Makoto! [Anh đừng lại, nhìn cô ấy chạy xa dần]

[Yuichi tìm thấy Makoto trên ngọn đồi ở sâu trong rừng vào đêm khuya và đang đứng từ xa quan sát cô, cô đã tìm thấy con mèo và đang cho nó ăn]
Makoto: [Xé đôi chiếc bánh bao và cho con mèo một nửa] Đây. Bánh bao nhân thịt của mày đây. Cái cuối cùng đó nghe chưa? Makoto hết sách tiền rồi. [Cô cũng ăn và cười] Nguội rồi, nhưng vẫn còn ngon lắm. [Ôm con mèo vào lòng] Em ấm quá. Chúng mình giống nhau thật đó. Lúc nào cũng gây phiền toái, và không có chỗ nào để đi. Đi ngủ thôi. Tìm kiếm em suốt cả buổi chiều, Makoto mệt quá. [Cô nằm xuống bãi cỏ] Mệt lắm đó.

The Fantasia of Reminiscence [2006.8]

[sửa]
[Makoto đi vào phòng Yuichi mà không gõ cửa.]
Yuichi: Thôi ra đi. Tôi đang làm lại mấy bài tập mà mấy hôm trước cô đã xé tan ra đây.
Makoto: Aū. Nếu anh định nói thế thì quên đi nhé. Makoto chỉ đang định cho anh xem cái này hay lắm thôi.
Yuichi: Nêu cô chịu khỏa thân thì tôi xem.
Makoto: [Sốc] Eh? Makoto sẽ không khỏa thân đâu!

The Kit's Berceuse [2006.9]

[sửa]
[Yuichi và Makoto đang đi trên đường]
Makoto: [Khó chịu, thở lạnh] Trời hôm nay lại lạnh nữa rồi.
Yuichi: Chỉ nói được thế thôi sao?
Makoto: Vì trời lạnh mà.
Yuichi: Ờ. Cô chịu lạnh kém thật đấy.
Makoto: Yup. Makoto vẫn thích trời ấm hơn. [Ngước nhìn trời] Ước gì mùa xuân đến rồi ở mãi không đi.

[Yuichi vừa đọc cho Makoto nghe xong một quyển manga]
Makoto: [Mệt mỏi] Makoto muốn được cưới. Makoto muốn... cưới.
Yuichi: Đợi lớn lên đi.
Makoto: Makoto muốn cưới Yuichi. Để... Để... Để chúng mình có thể được ở bên nhau mãi mãi.

The Hilltop Requiem [2006.10]

[sửa]
[On Monomi Hill at sunset, Yuichi says wedding vows for him and Makoto]
Yuichi: I, Aizawa Yuichi, and Sawatari Makoto...do swear to be by each other's side for richer or poorer...in sickness and in health. We'll always be together from now on, Makoto. [In thought] I believed that Makoto's wishes had all come true then...Running around having fun while causing trouble to others like kids do. Was Makoto happy with us? Was Makoto happy spending time with me, whom she hates? Was all of this worthwhile? Everyone really loved you. We were always arguing, but I loved you, too. If you had noticed that, then you would have been happy. But you were always a troublemaker, so I'm a little worried you weren't. [To Makoto] Makoto, let's always stay together.

The Intermezzo of Light and Shadows [2006.11]

[sửa]
[Yuichi and Nayuki walk into the classroom]
Jun: Yo, Aizawa!
Yuichi: Morning, Kitagawa. You're wearing the same clothes again.
Jun: [Laughs] Of course I am, for it is a uniform. You wear the same clothes every day, too.
Yuichi: [Laughs] Mine may seem the same, but I actually change them every day.
Jun: [Laughs] To tell you the truth, I do, as well. [Both laugh]

[School has just ended and Nayuki reminds Yuichi of a promise he made.]
Nayuki: Yuichi, it's after school.
Yuichi: Yeah, I could care less about it right now.
Nayuki: You should care about it. We're going home together today.
Yuichi: Who is?
Nayuki: You are.
Yuichi: With whom?
Nayuki: With me.
Yuichi: Why?
Nayuki: Because we promised.
Yuichi: Who did?
Nayuki: You did.
Yuichi: With whom?
Nayuki: With me.
Yuichi: Why?
Nayuki: Because we promised.
Yuichi: Who did?
Jun: You guys, don't you have anyone to stop you two?
Yuichi: I was actually hoping you would.

[Yuichi is walking home with Nayuki from school and they run into Ayu.]
Yuichi: Just to be sure, do you own a dress?
Ayu: A dress? Why?
Yuichi: What were you listening to? I said a dress for a dance festival.
Ayu: I don't understand.
Yuichi: You're the last hope I had. At this rate, you'll always stay an "uguu".
Nayuki: Yuichi, if you ask like that, you'll only confuse her more.
Ayu: That's right. It's been a while since we last met, and what's with the strange question right off the bat?
Nayuki: And it was very rude, too.
Ayu: Yeah, yeah, Yuichi-kun, you're really rude.
Nayuki and Ayu: Right? [Short pause] Who are you?

[Running to get to school on time, Yuichi and Nayuki somehow make it with time to spare.]
Yuichi: Looks like we made it.
Nayuki: We still have ten minutes until class starts. It's a new record.
Yuichi: It's a miracle.
Kaori: [Walks up to them] Listening to your conversation, it sounds like miracles are really cheap.
Nayuki: Good morning Kaori.
Yuichi: I was sure we were going to be late today, and yet to have ten minutes to spare is a miracle.
Kaori: Aizawa-kun. Miracles aren't supposed to happen that easily.

The Oddly Shaped Waltz [2006.12]

[sửa]
[Yuichi and Ayu outside at night talking about Nayuki.]
Ayu: I wonder if I'll be as beautiful as Nayuki-san when I grow up.
Yuichi: Nayuki is as old as we are.
Ayu: Eh?! Ugū, what a shock.
Yuichi: Don't worry about it. You have your own merits.
Ayu: Like what?!
Yuichi: You can get on the train with children's fare.
Ayu: That doesn't make me happy at all!
Yuichi: You can wear clothes from when you were small, no matter how many years pass.
Ayu: I'm growing a little!
Yuichi: It's not embarrassing to order the kid's meal.
Ayu: That's actually kind of good.
Yuichi: So don't let it worry you.
Ayu: It does!

[In class, Jun shows off a strange outfit.]
Jun: Aizawa, Minase, check this out!
Nayuki: What's that Kitagawa-kun?
Jun: My outfit for the dance. I'm on the committee, so I have to keep the party wild.
Yuichi: Committee? You?
Jun: Yeah! I'll catch all the eyes in the hall with this.
Kaori: I think you can...in more ways than one.
Jun: Don't you think? I got this so I can dance with you.
Kaori: I'm not participating in it.
Jun: EH?!
Kaori: I'm going to hang out with Nayuki today.

The Dangerous Trio [2006.13]

[sửa]
[Yuichi brought Ayu along to meet Mai at night at school, but now he wants her to go home.]
Ayu: You're cruel to make me go back alone when you made me come!
Yuichi: I have to be with Mai, so sorry.
Ayu: Ugū, I don't have the courage.
Yuichi: If you stay here, ghosts will show up.
Ayu: Ugū!
Yuichi: Stand up straight. You're an adult aren't you?
Ayu: It's not fair to say that only at times like this.
Yuichi: Use your Ugū power!
Ayu: You're not making any sense!

The Cracked Concerto [2007.14]

[sửa]
[Mai and Yuichi are waiting for Sayuri to come to lunch.]
Yuichi: Bored out of my mind. Wanna play Shirotori or something?
Mai: Okay. Sure.
Yuichi: (Surprised) You seriously wanna play?
Mai: You were the one who suggested it.
Yuichi: Okay, diaper.
Mai: Perambulation.
Yuichi: Uh...
Mai: Another round?
Yuichi: Uh....Alright. Riches.
Mai: Chestnut.
Yuichi: Nutty.
Mai: Tired.
Yuichi: Restless sleep.
Mai: Lionization.
Yuichi: Uh...
Mai: Lion.
Yuichi: It doesn't help if you change the word to something else that ends in "n"!

[After Sayuri explained how Mai has saved her to Yuichi...]
Sayuri: Do you know the name of this song?
Yuichi: No. Though I often hear it...
Sayuri: It's Canon. Pachelbel's Canon.
Yuichi: Canon?
Sayuri: The same melody repeats itself as the song grows richer and more beautiful. Wouldn't it be wonderful if we could live seemingly constant lives while experiencing little changes bit by bit...

[Yuichi has just come home from school and asks Ayu a question.]
Yuichi: I'm home.
Ayu: Welcome back, Yuichi-kun.
Yuichi: Hey, how was Akiko-san's jam?
Ayu: [Short pause and now nervous] That was something other than "food".
Yuichi: [Makes a quick smirk] So you thought so, too.
Ayu: [Shocked and close to tears] So you knew! Ugū, you could have told me.
Yuichi: But it looks to be good for one's health. It could work as an anti-cancer drug.
Ayu: Ugū!

[Yuichi and Mai left the hospital and are walking along a road]
Yuichi: So I guess Sayuri knew what we were doing after all. She only pretended not to know. She was keeping secrets from us just like we were from her. She could never show it, but she must have been so worried about us. [Mai grabs her sword from Yuichi and goes on a rampage.] Mai! Stop it! [Yuichi restrains her.] Please, calm down!
Mai: It's all my fault! It's all my fault! Sayuri didn't do anything! It's all my-
Yuichi: No, if it's anyone's fault, it's mine. I should have told Sayuri the truth a long time ago.
Mai: It's the same thing again. Why am I the only one who gets off easy? While everyone else around me suffers! Why is it always that I'm the only one?!
Yuichi: Calm down, Mai! No! [Mai puts the tip of the sword to her neck.] Idiot! [Yuichi swats Mai's sword from her hand and it flies away. Then, Yuichi grabs Mai's head.] Now you listen to me. Destroying yourself isn't going to achieve anything! It just means you'll lose everything! Is that what you want? To lose me and Sayuri and everything we built together? Answer me, Mai!
Mai: I don't wanna lose anybody else.
Yuichi: Then why don't you and I go back to school right now? We'll put an end to all this demon business tonight, and then you can start blaming yourself, okay? Okay?! Listen to me!
Mai: I'll do...Whatever you think is the right thing.

The Hide-and-Seek's Sonatina [2007.15]

[sửa]
[Mai has just stabbed herself with her sword at school.]
Yuichi: Mai! Mai, don't die on me. Mai... [Yuichi picks her up and holds her] Mai! How could this... [Yuichi starts weeping]
Younger inner Mai: Yuichi. [Yuichi looks up and see's Mai's younger inner self.]
Yuichi I'm sorry I was so late.
Younger inner Mai: It's fine, since you came after all. You won't go anywhere this time?
Yuichi: Yeah, since we're friends.
Younger inner Mai: You will be my friend? You won't be afraid of me?
Yuichi: I promise. [Mai's younger inner self smiles and Yuichi notices a change in Mai's wound.] The wound is closed. You saved her?
Younger inner Mai: I think I can go back now. I think she can accept me.
Yuichi: You're...Mai's...
Younger inner Mai: I'm a fragment of Mai's power. But I want you to call me by this name: "Hope". [Mai's younger inner self turns and disappears.]
Yuichi: Mai. Get up, Mai. It's time for you to wake up from your dream.

The Midnight Oratorio [2007.16]

[sửa]
[Yuichi and Ayu are walking through the hospital and run into Shiori.]
Yuichi: Shiori. [Shiori turns and and sees them]
Shiori: Yuichi-san.
Ayu: [Ayu runs up to Shiori with Yuichi close behind] It's been a while!
Shiori: Are you both sick?
Yuichi: Visiting a friend. There is a saying: "Ugū never gets sick." [This is a joke on the actual phrase "Idiots never get sick."]
Ayu: There is no such saying!

The Lieder ohne Worte Between the Elder and the Younger Sister [2007.17]

[sửa]
[Yuichi comes home after having a serious talk with Kaori. Yuichi shows obvious signs of being depressed.]
Yuichi: I'm home.
Ayu: Welcome back!
Yuichi: Yeah. [Picks up Piro] How is Akiko-san doing?
Ayu: Nayuki-san made egg-drop porridge and took it to her.
Yuichi: I see. [Hands Piro to Ayu]
Ayu: What's wrong? You don't look so well.
Yuichi: Eh? Yeah, it's because it was so cold outside. [Yuichi turns and walks away toward his room. A few minutes later, Ayu comes to Yuichi's room.]
Ayu: [Knocks on the door] Yuichi-kun, I'm coming in. [Ayu opens the door and Piro walks in first. Ayu sees Yuichi laying on his bed.] Ah! It's pitch black in here. Can I turn the lights on?
Yuichi: No, please don't.
Ayu: Why?
Yuichi: When it gets bright, I turn to ashes.
Ayu: [Laughs and walks closer to Yuichi's bed, sitting next to him.] So you're a vampire?
Yuichi: You need something?
Ayu: No, not really. I just I just felt that it'd be better to stay close to you.
Yuichi: Mind your own business.
Ayu: You're right...
Yuichi: [Small laugh] You're so strange.
Ayu: You're right.
Yuichi: [After a short pause] Thank you.

[Yuichi and Shiori are eating curry for lunch at school, a food known for being spicy.]
Shiori: [Looks down at the food with a apprehensive look] It looks spicy.
Yuichi: The curry they serve here is pretty good. [Yuichi takes a bite of the curry. Shiori watches in surprise as he enjoys it.] What's wrong? Eat up.
Shiori: Y-Yes. [Shiori takes a scoop of the curry and slowly lifts it up to her mouth before slipping it into her mouth. Almost instantly, Shiori shows signs of panic.]
Yuichi: Are you all right?
Shiori: [Takes a drink of water] To tell you the truth, I can't take spicy food at all.
Yuichi: What? Then what about wasabi?
Shiori: I don't even want to see it.
Yuichi: Mustard?
Shiori: [Covers her ears with her hands] I don't even want to hear of it.
Yuichi: Tabasco?
Shiori: It's the enemy of all humankind!
Yuichi: Ice cream?
Shiori: I love it.
Yuichi: Why did you order curry then?
Shiori: [After a short pause and then while slightly blushing] I wanted to eat the same thing you were eating.

[After her bath, Ayu comes into Yuichi's room to tell him the bath is ready.]
Yuichi: You keep your hair band on even after you take your bath, eh?
Ayu: This? [While slightly blushing] It's because I got it as a present from someone precious to me.

The Disappearing Adagio [2007.18]

[sửa]
[Shiori's birthday party is underway and Jun notices that most of Yuichi's friends are girls.]
Nayuki: So Shiori-chan was the girl that came to get you the other day.
Jun: I knew I had seen that face from somewhere before. You're the one that was standing in the courtyard, right?
Yuichi: Oh yeah, you were the one who first found Shiori there.
Jun: That's right! And you laid your hands on her without my permission!
Yuichi: Don't say such misleading things.
Jun: Shiori-chan, Minase, and eh...Tsukimiya Ayu-chan, was it?
Ayu: Yep!
Jun: And Shiori-chan's classmate. And you're close with Kurata-san and Kawasumi-san from the third-year class, aren't you? [Jun jumps up and grabed Yuichi in a neck hold.] You pimp!

[Shiori's birthday party has just ended and everyone's outside the café.]
Nayuki: That was embarrassing.
Yuichi: Yeah right, after how much you were laughing?
Ayu: Are you all right, Shiori-chan? Are you tired?
Shiori: No, I'm fine. It was fun. I'm glad I was able to share some time with you. [Shiori pauses and looks to her sister her is looking the other way.]
Nayuki: Shiori-chan, let's have lunch together next time.
Shiori: Can I?
Shiori's classmate: Then me, too.
Ayu: Me, too!
Yuichi: You go to a different school.
Ayu: Ugū.
Jun: I'm in, too. It's a waste to let Aizawa have all the fun.
Yuichi: I told you to not say misleading things.
Jun: Why? Don't you want to make a cute girl like her your girlfriend?
Kaori: You really don't have an eye for girls, do you, Aizawa-kun? [Both Shiori and Yuichi are shocked at what she said.]
Yuichi: [After a short pause, and then with a smirk on his face.] Mind your own business.
Kaori: It is my business. [Kaori finally turns toward Shiori and Yuichi.] Because Shiori is... Shiori is...[Short pause.] ...my litter sister. [Everyone is shocked to hear this, though mainly those that didn't already know.] Right, Shiori?
Shiori: Onee-chan...
Jun: Why didn't you say that in the beginning? Ah, could it be- [Yuichi slaps his hand on Jun's mouth.]
Yuichi: Zip it.
Kaori: Come, let's be off. [Kaori starts to lead the others away from Yuichi and Shiori.]
Ayu: Y-Yeah.
Nayuki: Oh yeah, I have practice!
Kaori: [Kaori stops and turns back to face Shiori and Yuichi.] Shiori, um... [Short pause.] Let's chat a lot later.
Shiori: Yup.
Kaori: Aizawa-kun, take care of my sister, please.
Yuichi: Yeah. [Kaori has one more look at Shiori and then turns to continue walking with the others.]

The Contact Étude [2007.19]

[sửa]
[Seven years prior to the present in the story, Yuuichi and Ayu are talking together in the shopping district.]
Yuichi: That doll I gave you...
Ayu: This? [Ayu motions to the doll she's holding.]
Yuichi: That doll is actually not an ordinary doll. It's a mysterious doll that grants a wish for the owner. [Short pause.] You just thought I was lying, didn't you?
Ayu: A little.
Yuichi: But it's true.
Ayu: [Surprised] Really?
Yuichi: But it can only grant three wishes. Of course, it doesn't accept "I want more wishes." Put yourself in the shoes of the one that has to grant them.
Ayu: Who's going to grant them?
Yuichi: Me.
Ayu: [Short pause and then after a small laugh] I see.
Yuichi: So I can't grant wishes that are impossible for me, either. By the way, I'm poor. [Ayu laughes] Now, say any wish you have.
Ayu: Then, here's my first wish. [Holds the doll as if she is praying to it.] Please don't forget about me. Even if you go home because winter vacation is over, please remember me from time to time. And think, "Right, I met a strange girl in that snow-covered city." That enough, so please don't forget. That's my first wish. [Looks up at Yuichi] Is that no good?
Yuichi: I told you that I'd do anything I can. I promise. I'll never forget about you, and I will come back to this city. When I do, let's eat taiyaki together.
Ayu: Yep.
Yuichi: By the way, the taiyaki will be on me.
Ayu: Yep, it's a promise!

[Nayuki is just about to start the track team tournament, while Ayu, Yuichi, Jun and Nayuki's mother watch on the sidelines.]
Ayu: I'm getting worried. Nayuki-san will be all right, right? She'll win, right?
Yuichi: I wonder. I feel like she's not nervous enough for the match.
Ayu: That's not true! Nayuki-san will win it for sure!
Yuichi: You're the one that said you're worried.
Ayu: Ugū. I did but...
Jun: [To Yuichi, trying to keep his voice down.] Hey, don't make a grade school girl your girlfriend, all right? There are a lot of problems with that.
Ayu: [Annoyed] I'm the same age as Yuichi-kun and Kitagawa-kun. [Jun is shocked and screams out.] You're overreacting!
Jun: You're really in high school? Which high school?
Ayu: One in the west forest.
Yuichi: Apparently you can go when you want and leave when you want.
Ayu: There's no homework, and taiyaki is served for lunch.
Jun: Does that kind of school even exist?
Yuichi: [Voice hushed] Don't take it seriously.

[Yuichi and Nayuki are walking hope after Yuichi just bought her a present for winning the track team tournament.]
Nayuki: Hey, Yuichi. [Yuichi, who is walking a little ahead of Nayuki, stops and turns around. After a short pause, Nayuki speaks again.] Don't give Ayu-chan too much trouble, okay?
Yuichi: If anything, I think it's usually me that's troubled by her.
Nayuki: You don't understand. Ayu-chan is...
Yuichi: What about Ayu?
Nayuki: [Looks away.] It's a secret!
Yuichi: Give me a hint.
Nayuki: It's meaningless for me to say it. [Nayuki starts to walk towards Yuichi.]
Yuichi: Hint two!
Nayuki: Nope. Only one hint. [Nayuki keeps walking past Yuichi.]
Yuichi: Bonus chance! [He goes to catch up to her.]
Nayuki: There's none of that!
Yuichi: Special chance!
Nayuki: What's that?
Yuichi: Attack chance!
Nayuki: You're not making sense.

[Seven years previous, Ayu is waiting on a bench for Yuichi with a present to give to him.]
Ayu: [Ayu notices Yuichi running up to her and stands up to face him while smiling.] You're late, Yuichi-kun.
Yuichi: Sorry... [Catches his breath] ...to keep you waiting.
Ayu: I thought you wouldn't be coming today.
Yuichi: Me too; I thought I wouldn't make it today. I'm sorry I always make you wait, Ayu.
Ayu: Yuichi-kun, um...[Ayu holds out her present to Yuichi.] These are for you! They're cookies I made.
Yuichi: Handmade? [Takes the small bag.] Thank you.
Ayu: [Yuichi looks inside the bag to discover all the cookies are black and hard.] I'm sorry I couldn't make them very well. [Yuichi manages to take a bite of one of the cookies.] How is it?
Yuichi: It's good...
Ayu: [With a smile] That's great!

The Farewell Nocturn [2007.20]

[sửa]
[Right after they break their kiss together.]
Ayu: Um, I-I...I'm sorry!
Yuichi: Don't apologize, you idiot!
Ayu: B-But I ignored your feelings, and I...
Yuichi: I love you, Ayu. Do you love me?
Ayu: I...I've loved you since a long, long time ago, too! [Slight pause.] I think, if you love me, then I think I can love you back forever! [Covers her face in embarrassment, then looks up at Yuichi.] I don't really understand it, but I think it's something like that. Um...[Laughs] What am I saying? I shouldn't be saying things that aren't like me.
Yuichi: No, my thoughts are exactly the same. We've waited for seven years, so we need to take back the time we've lost.
Ayu: Yuichi-kun... [Hugs him] Then let's meet here tomorrow after school, too. Like we used to.
Yuichi: Yeah. Like we used to.

[Yuichi and Ayu are just about to part ways while they go to their respective schools.]
Yuichi: Don't go following a stranger even if you're given taiyaki.
Ayu: I'm not a child!
Yuichi: You are a child until you can solve cubic equations like child's play. Do you know what a cubic equation is?
Ayu: Ugū, not really...
Yuichi: I don't either!
Ayu: Eh?!

The Ronde Without You [2007.21]

[sửa]
[Ayu is up in a tree about to make her second wish on the doll Yuichi gave her.]
Ayu: Then my second wish is, I want to go to school with you. Just today. We'll make this place our school. We'll study together, eat lunch together, clean the classroom together...and I want to go home with you. Is a wish like this okay?
Yuichi: I promised that I'd grant anything I can. From now on, this place is a school. A school without rules or uniforms. A school with freedom.
Ayu: How about homework?
Yuichi: None, of course.
Ayu: How about tests?
Yuichi: No tests! You can skip school when you want. You can come when you want and leave when you want.
Ayu: That's a nice school! Then I'll add something, too...Taiyaki is served for lunch every day!
Yuichi: Taiyaki every day?
Ayu: Yep! Taiyaki every day.
Yuichi: Every day is a little...
Ayu: No! It'll be served every day!
Yuichi: [After a short pause] Let's meet at this school, again.
Ayu: Here?
Yuichi: Yeah, next time I come to this city.
Ayu: We'll meet at this school!
Yuichi: You got it!
Ayu: Yep! It's a promise.

[Yuichi is crying alone on a bench and Nayuki runs up to him holding some snow shaped to look like a bunny.]
Young Nayuki: Yuichi. I'm glad I was able to see you before you left. I've been searching for you since morning. [Looks down at the snow bunny and places it on her head.] Look, this is called a snow bunny. [Takes snow bunny off her head and holds it in her hands again.] I made it. I can only make something like this, but...And it took time because I'm not good at it. But I wanted to give it to you, so I did my best at making it. You see, Yuichi...Will you accept this? We won't be able to see each other for a while starting tomorrow, but...But you'll come visit again, right? [Short pause] I could never bring myself to say it but...Yuichi, I've always...loved you. [Short pause] Yuichi? Is something wrong? Are you crying? Did something happen? Hey...Yuichi? Yui- [Yuichi stands up and pulls back his hand. He slaps the snow bunny out of Nayuki's hand and it crashes to the ground.]

The Symphony of Recollections [2007.22]

[sửa]
[Ayu just feel off from the tree and cannot move.]
Yuichi: Ayu! Ayu!
Ayu: [Opens her eyes] Yuichi...kun...
Yuichi: Don't talk. I'll take you to the hospital right away.
Ayu: It hurts. It really hurts.
Yuichi: I got it, so don't talk.
Ayu: [Small laugh] I fell...I'm supposed to be good at climbing trees, too. [Suddenly feels something] What's this? I don't feel the pain anymore. What's going to happen to me?
Yuichi: If it doesn't hurt, then it's absolutely fine.
Ayu: Yep. [Short pause] Heh? My body doesn't move.
Yuichi: It's fine if it doesn't move. I'll take you.
Ayu: But...if I can't move...we can't play. [Starts to cry] Yuichi-kun. Will you...play with me again?
Yuichi: [About to cry] Yeah, of course. I even have something to give you.
Ayu: I'm glad. Then it's a promise.
Yuichi: Yeah.
Ayu: Pinky promise. [Tries to move her hand.] I can't move. If I can't move my hands, we can't make a pinky promise. I'm...such a fool.
Yuichi: [Grabs her hand and makes a pinky promise.] There, we can still make a pinky promise. We did make a promise, Ayu. It's a promise so...
Ayu: Yep, it's a promise...
Yuichi: [Short pause] Come on, if you don't let go, it doesn't become official. You have to let go of me. We have to let go of it together, or else it won't be official. Ayu? [Breaks down] Ayu!!!

Nayuki: Yuichi...Are you a miricle worker?

The Scarlet-Red Finale [2007.23]

[sửa]
[Yuichi meets Ayu at the place where the tree was cut down.]
Yuichi: I still love you.
Ayu: Me, too, Yuichi-kun.
Yuichi: Then why did you say we can't meet again?
Ayu: Because I'm out of time. Today, I'm here to say goodbye.
Yuichi: I'm here to give you what you left behind.
Ayu: So...you found it.
Yuichi: Yes, with some trouble. Lots of trouble. [Yuichi stands up and faces Ayu.]
Ayu: Thank you. [Yuichi walks closer and hands her the bag.] Yuichi-kun.
Yuichi: You're late, Ayu.
Ayu: We're allowed to come whenever we want to our school.
Yuichi: That's right.
Ayu: Yep!
Yuichi: We were able to meet again.
Ayu: Yep.
Yuichi: Is this really goodbye?
Ayu: Yep.
Yuichi: You can't stay in this city forever?
Ayu: No.
Yuichi: I see. [Short pause] Then...Then at least tell me your third wish. Since I made a promise that I'd grant your wish, so at the very least, let me grant the last wish.
Ayu: ...That's...right...Thank you for waiting! Here's my last wish! Yuichi-kun. Please...Please...forget about me. Please think as if I'd never existed. Yes...Please...[Starts to cry] Please...forget about...
Yuichi: Are you sure? Do you really wish for me to forget about you?
Ayu: But I...don't have any more wishes. I was able to eat so much of the taiyaki that I was never supposed to have been able to eat again. So...So, please forget about me. [Yuichi embraces her.] Yuichi-kun...I'm not a child anymore.
Yuichi: Yes, you are.
Ayu: That's not true.
Yuichi: You go running off on your own and cause trouble for others.
Ayu: Ugū.
Yuichi: What's worse, you try to shoulder all the burden yourself. All with your small body. You're not alone. I won't accept that wish. I can't grant it.
Ayu: Yuichi-kun...
Yuichi: There's no way I'd be able to forget about you!
Ayu: I know what my wish is. My last wish is...[A strong wind passes by and the wish is not audible.]
Yuichi: What did you just say, Ayu? [Short pause] Ayu? [Embraces her again]
Ayu: Yuichi-kun, is my body still warm?
Yuichi: Of course it is.
Ayu: What a relief. [Ayu disappears in a flash of light.]
Yuichi: [Falls to the ground] Ayu...

The Kanon at the End of Dreams [2007.24]

[sửa]
[Yuichi is talking to Ayu as she in unconscious in a coma. Ayu is thinking this.]
Ayu: A dream... I'm seeing a dream...A dream of the person most dear to me, sitting by my side. He talks to me. He lets me hear about many things. About his cousin that he met after seven years. About of story of a fox that became human. About a story of a strange girl that came to the school's courtyard every day. About a story of a girl who fought ghosts. And about a story of a childhood friend he met in the shopping district at sunset. A dream...I'm seeing a dream. A dream of being by my dearest person. A daily life that repeats. Pieces of dreams come on after another and fill my heart, just like how snow gradually turns the city white.

[Yuichi goes out to try to find Ayu. Ayu is thinking this.]
Ayu: I loved the scenery that flew by. Winter. A city of snow. I loved running through the shopping district, leaving behind footprints. Spring. A city of melting snow. I loved picking up the snow piled beside the roots of trees. Summer. The city has forgotten how cold the snow was. I loved looking at the city through the cracks on the umbrella. Autumn. The city waiting for snow to fall. I loved catching the small snowflakes with my hands. And it's back to winter. The season of snow. The season when the entire city is white. I loved the scenery that flew by. But, like a puddle that freezes, my time has frozen. Inside this square room, where there is no change in seasons. I was always alone...while repeatedly seeing the same scenes in my dream...while viewing the endless night...But, slowly, light was starting to shine into the night.

[Ayu is out of the hospital and is waiting on a bench for Yuichi in the spring.]
Ayu: [In thought.] It's getting sad. [Yuichi finally shows up.] He's standing right in front of me.
Yuichi: Hey, suspicious person!
Ayu: You're late! Way too late!
Yuichi: Sorry, I was a little late.
Ayu: Besides, I'm not a suspicious person.
Yuichi: What? You're suspicious no matter how you look at it.
Ayu: How so?
Yuichi: Everything.
Ayu: Ugū. That's not true!
Yuichi: [Pating the strange hat Ayu has on.] What's with this? Trying to change your image?
Ayu: You promise not to laugh?
Yuichi: I won't.
Ayu: You really promise not to?
Yuichi: I swear that I won't no matter what happens.
Ayu: It sounds really made-up, but okay, it's a promise.
Yuichi: I do keep promises.
Ayu: I went to a barber and asked for a haircut. Then...[Ayu takes off the hat]...I got a lot cut off. [Yuichi beings to laugh.] [In thought.] And he laughed out loud without holding anything back. [Aloud, and puts the hat back on.] Ugū. You said you wouldn't laugh!
Yuichi: With that hairstyle, you're more and more like a boy. That's what you get for going to a barber at your age.
Ayu: But I've only gone to barbers before.
Yuichi: Next time, have Nayuki show you to a hair salon.
Ayu: Yep, I'll do that.
Yuichi: Let's go now. [Yuichi helps her up.] Akiko-san said she'll make you taiyaki.
Ayu: Really?
Yuichi: Shiori, Mai, Kaori, and Sayuri-san are there, too. They're all waiting for us. [Yuichi helps Ayu into her wheelchair.]
Ayu: Then we have to hurry.
Yuichi: Yeah. [Yuichi begins to push Ayu in the wheelchair.]
Ayu: I want to make some taiyaki, too. [In thought.] The time that had stopped slowly starts moving...while holding on to a small fragment of a miracle. [Aloud.] Hey, Yuichi-kun.
Yuichi: Yeah?
Ayu: Will I be able to run around again?
Yuichi: Of course. On the dirt, grass, or snow. You'll be able to run around again.
Ayu: Yep. You're right. [In thought.] I don't know how long it'll take. But there's plenty of time.